"Chỉ tới khi lạc lối chúng ta mới bắt đầu hiểu bản thân mình. -  Not until we are lost do we begin to understand ourselves." - Henry David Thoreau

Cuộc sống vốn muôn màu, rất nhiều trường hoàn cảnh mà đến giờ bạn nghĩ lại cũng không thể giải thích vì sao. Câu hỏi vì sao và tại sao luôn ám ảnh bạn để tìm ra câu trả lời. Nhưng rồi sao, thử nghĩ lại bạn hiểu tại sao cũng để làm gì, để giải quyết một thắc mắc rối bời trong lòng bạn chăng.

Không định vị



Thế nào gọi là lối quen với bạn, một đoạn đường quen thuộc, những khung cảnh quen thuộc. Đến cả thẩy khi bạn nhắm mắt bạn cũng có thể hình dung ra khung cảnh và tuyến đường nó như thế nào. Bạn có sự kết nối với hình ảnh và sự vật ở nơi đây.

Nhưng bạn đã có bao giờ rơi vào một hoàn cảnh rất là oái oăm chưa. Bạn đã quên hết tất cả về nó, bạn đi trên những hình ảnh quen thuộc đó mà bạn đã bị mất định vị, bạn bị lạc lối giữa khung trời quen thuộc. Bạn đừng lại, đừng hít thở một hơi sâu, nhìn xung quanh và hình dung những thứ mình đang nghĩ. Chợt lóe lên câu hỏi TẠI SAO? Mình bị làm sao vậy, mình bị cái quái gì vậy.

Bạn bị quên khúc ký ức, bạn bị lạc lối không thể nào đi được. Thực lòng bạn muốn hét lên thật to ngay giữa vị trí này. Bạn buồn phiền vì mọi chuyện, đầu óc bạn đang nghĩ ngợi về nhiều vấn đề khác.

Phải làm sao?


Tâm trạng của bạn đang thiếu ổn định, bạn đang bị dính tâm trạng bị tổn thương nặng nề. Bạn muốn tỏ ra ra rất bình thường nhưng trong bạn là cả một bầu trời tâm sự không biết bày tỏ cùng ai. Suy nghĩ rất nhiều, làm mọi cách để giải tỏa những điều trong lòng chất chứa. Bạn nghe nhạc, những bản nhạc buồn thê thảm, mọi bài hát lúc đó cứ như rằng các nhạc sĩ viết riêng cho bạn. Những bài hát đó sao bây giờ nghe lại hay đến vậy.

Bạn đi xem phim một minh, một mình một rạp ngồi xem phim chăm chú, ngồi xem chẳng cần biết ngoài  kia ra sao cả. Trong lòng thầm nghĩ rằng, cuộc sống sẽ kết thúc có hậu như trong bản phim mình đã xem. 

Ngồi cafe một mình, phòng tầm mắt ra khoảng trời xa xăm, nhìn vào khoảng trời mênh mông đó thấy ấp áp làm sao. Những goc quen đến quen thuộc làm sao, những khung cảnh quen thuộc ngay trong tầm mắt mình.

Bơ vơ giữa một cuộc sống lạ thường, bạn vẫn phải tiếp tục và đi lên. Vì rất nhiều điều quan trọng trong cuộc đời này đang chờ đợi bạn. Bạn nghĩ về nhiều thứ, nghĩ về tất cả mọi điều, bạn thấy cuộc sống vẫn còn rất nhiều niềm vui, bạn còn rất nhiều trách nhiệm còn phải làm.

Hiểu mình hơn


Bạn thấy mình trưởng thành dần hơn, cảm thấy mình trầm tính hơn và sống lặng hơn. Bạn đã thay đổi rất nhiều, bạn để ý nhiều thứ xung quanh trong cuộc sống nhiều hơn. Rất nhiều điều tốt đẹp đang chờ đợi bạn khám phá và trải nghiệm.

Bạn đã bước đi suốt trên những đoạn đường quen đầy nắng, với ánh nắng nhẹ của bình minh, vẻ đẹp của chiều hoàng hôn. Và chợt rồi bạn mới cua vào đoạn ngoành của cơn mưa giông, một đạn đường tăm tối không có ánh sáng, có những cơn mưa và hạt mưa rơi đẻ ươm mầm cho những hạt giống sau này.

Sau đoạn đường mưa rơi đó, bạn sẽ cảm thấy quý những ngày bình minh nắng đẹp mưa tan, bạn yêu cuộc sống hơn, yêu nhiều điều hơn. Bạn cảm thấy bạn đã bỏ qua rất nhiều thứ tốt đẹp trên đoạn đường đã qua. Bạn cần phải thay đổi, thay đôi nhiều thứ để phù hợp hơn.

Giờ bạn đã thấy sao, bạn  đã thấy hiểu mình hơn bội phần rồi đúng không. Bạn khám phá ra được giới hạn phần nào của bản thân. Bạn thấy mình tốt hơn bạn của ngày hôm qua. Và hãy đi trên chính con đường đó để có thể tìm ra đâu là phiên bản tốt nhất của cuộc đời bạn.

Dù khi bạn có đang ở khoảng thời gian nào, dù bạn đang bước vào con đường đang bị lạc lối thì bạn cũng không phải qua âu lo và muộn phiền. Quan trọng là bạn tìm ra cách giải quyết vấn đề, xử lý những khúc mắc trong đó.

Trong cuộc đời bạn biết cái là khó nhất không? Mình đã từng được nghe câu trả lời về câu hỏi đó - Đó chính là: "CHỌN". Bạn chọn giải quyết như thế nào, bạn lựa chọn nó như thế nào, bạn lựa chọn nó muốn như thế nào. Không sợ sai, chỉ sợ bạn không dám chọn tiếp nữa ... Do vậy sau khi trải qua nhiều thứ bạn sẽ cảm thấy ngấm một câu:  "Ước gì kinh nghiệm như nay nhưng trẻ như xưa"

No comments